Đau !
Nỗi đau không tả
Đắng !
Cả lòng nuốt lệ vào trong
Chua chát sao ... Tấn tuồng nghiệt ngã
Gỉa lả cười .. nghe sức sống héo mòn
Ha ... Ha ... Ha
Cười cuộc đời xảo trá
Người với người sao lỡ bạc tình nhau !
Oriole
Kiếp người biết thời quá ngắn
Cớ sao chút cay đắng lên nhau ?
Tình nào để được bền lâu ?
Duyên nào để được bạc đầu chữ duyên
Biết thói đời khó lường mọi chuyện
Qủy hay thần ẩn hiện ai hay ?
Để ai nghiệt ngã qua ngày
Nặng nề kỉ niệm đọa đầy tương lai
Hỏi đêm đêm chỉ biết dài
Hỏi ngày - ngày chỉ biết hoài nắng mưa ?
Hỏi ai đi sớm về trưa
Hỏi người còn chớm tình xưa ai về
Lang Thang
Nghe xót xa dâng lên tròng mắt
Nghĩ chữ tình sớm tắt thế sao ?
Lòng nghe chua chát nghẹn ngào
Khi xưa tình hứa với bao hẹn thề
Gio nghĩ lại tái tê lòng dạ
Trách sao đời trái phải đổi thay
Con người lòng dạ đâu hay
Vì tiền mà .. bạc ...nhạt phai câu tình
Hận sao cái nỗi mình nhu nhược
Nín nhịn lòng để được sống yên
Ai ngờ thế sự đảo điên
Người nay đổi khác ... tình duyên nhạt màu
Oriole
Khi đường đời chung đôi đã chán
Trăm nghìn cớ ly tán cũng ra
Dù cho ai có thiết tha
Chỉ là tát biển sao qua vô tình
Một mình đến chân trời vô định
Khóc cười j cái bệnh của đời
Tin chi miệng lưỡi của người
Yêu chi bản ngã với mười điều tham
Đâu là hướng kim chỉ nam
Hay rồi lại lạc dưới hàm quỷ ma
Lang Thang
Tình đã hết nhưng còn trách nhiệm
Mặc nỗi đau xâm chiếm từng ngày
Cuộc sống ai hiểu ... Ai hay !
Bao nỗi trăn trở kiếp này phải mang
Chia ly ư ... Dễ dàng quá vậy ?
Không em à ... đầy rẫy trái ngang
Lỡ lòng nào xé vỡ tan
Mầm non mới nhú lỡ tàn được sao ?
Em ơi ! Nhiều lắm nỗi đau
Đời nhiều ngang trái ngày sau đang chờ
Oriole